Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Nam thần biến thành cún


Phan_23

Đúng là có gặp riêng, chẳng qua là nam thần đến tìm cô, chuyện này sao cô có thể nói. Lời Tống Minh Huy nói, Tô Tiểu Đường chỉ có thể gật đầu.

Đồ uống trong tay rõ ràng là vừa lấy từ trong tủ lạnh ra, nhưng với cô chẳng khác nào củ khoai bỏng.

Đồ uống Trịnh Phương đưa chính là thủ phạm khiến cô lộ tẩy việc thầm mến Phương Cảnh Thâm, Trịnh Phương cố ý chọn đồ uống này có mục đích rõ ràng.

Trịnh Phương bĩu môi nhìn Tống Minh Huy một cái; giọng điệu chua ngoa, "Ha ha, đau lòng rồi hả? Tớ không hề có ý trách cậu ấy, chỉ tùy tiện hỏi vài câu mà thôi!"

Lúc này Thịt Viên còn gây thêm phiền toái, nịnh hót phe phẩy cái đuôi quấn lấy Tống Minh Huy đòi cho ăn.

Mọi người thấy cảnh này đều tự hiểu.

Thư Điềm như cười như không hỏi, "Tống Minh Huy, nghe nói cậu chia tay với Lâm Tuyết rồi?"

Tống Minh Huy im lặng không nói; xem như là ngầm thừa nhận .

Thấy thế Thư Điềm buồn bã nói: "Ha ha, tớ còn chuẩn bị giới thiệu bạn trai cho Tiểu Đường, tớ có một người thân, điều kiện không tệ, 36 tuổi, thành thục trầm ổn, tuy rằng tiền lương không cao, chỉ có hơn hai ngàn, nhưng hiện đang là nhân viên công vụ, rất ổn định đi, người cũng tốt, chẳng qua có chút yêu cầu, không cần đối phương xinh đẹp, chỉ cần biết làm việc nhà, tuy là tuổi Tiểu Đường có hơi lớn một chút, người ta muốn tìm người dưới 25 tuổi... chẳng qua được rồi, bây giờ xem ra tớ không cần giúp đỡ nữa rồi, phải không, Tống Minh Huy?”

Tống Minh Huy không có phủ nhận, chỉ là chờ mong nhìn Tiểu Đường, Tiểu Đường thì sao, tâm tư cô đều dừng ở suy nghĩ khi nào Phương Cảnh Thâm đến, hoàn toàn không nghe ra ám chỉ của Thư Điềm, đương nhiên cũng không chú ý đến Tống Minh Huy liếc mắt đưa tình.

Trong lòng mọi người đều nghĩ chuyện này chắc là thật, gần đây vận may của Tống Minh Huy không tốt, Tô Tiểu Đường thì càng ngày càng phát triển, người cũng trở nên rất có khí chất, không chừng người ta nghĩ bạn gái cũ rất thích hợp để lấy làm vợ, còn về phía Tô Tiểu Đường thì sao, Tống Minh Huy đối với cô mà nói quả thực điều kiện không tệ, nếu như thông suốt hợp lại cũng không phải không thể, chẳng lẽ còn muốn mơ tưởng Phương Cảnh Thâm.

Nghe trong miệng Thư Điềm nói về người đàn ông có điều kiện tốt kia, Lý Nhiên Nhiên tức suýt nữa bật cười, "Nếu như điều kiện tốt như thế, sao cậu không giữ lại mà dùng? Gần đây không phải cậu cũng mới chia tay bạn trai sao?"

"Ha ha, tớ có người thích rồi." Vẻ mặt Thư Điềm ngọt ngào.

"Người nào thế, tớ có quen không!" Cô gái bên cạnh có vẻ có quan hệ tốt với Thư Điềm trêu chọc.

"Chớ nói nhảm!" Thư Điềm đỏ mặt quở trách một câu.

Cô gái cười mờ ám: "Nói bậy bạ gì chứ, hôm trước còn thấy cậu ăn cơm với bác sỹ Phương, hai người bọn cậu có phải cũng hợp lại không?"

Từ "Cũng" này, đúng là khẳng định Tô Tiểu Đường muốn hợp lại với Tống Minh Huy.

Mọi người nhất thời ồn ào, "Đây là song hỷ lâm môn à?"

Lý Nhiên Nhiên khẽ gắt: "Hỉ cái rắm! Tiểu Đường cậu đừng có nghĩ quẩn trong lòng mà quay lại với tên khốn kia. Tên khốn đó nhiều lần tìm tớ muốn tớ nói tốt với cậu, tớ đều đạp thẳng ra khỏi cửa."

"Biết rồi, tớ có ngốc như thế sao?"

"Cậu? Có chút!"

Thời gian từ từ trôi qua, trong lòng Tô Tiểu Đường nóng như lửa đốt, theo bản năng khẽ kéo nắp đồ uống lạnh trong tay, chuẩn bị hạ nhiệt một chút.

Lúc này, cửa phòng bao bị người đẩy ra, Phương Cảnh Thâm cuối cùng cũng đến.

"Bác sỹ Phương đến rồi."

"Mau mau, ngồi bên này!"

"Bác sỹ Phương cậu vất vả quá, mới khỏi bệnh chú ý thân thể chứ!"

"Cảnh Thâm..."

Mọi người nhiệt tình hàn huyên.

Rõ ràng vẫn luôn ngóng anh nhanh đến, nhưng khi anh thực sự đến, Tô Tiểu Đường lại như con rùa chỉ lo uống đồ uống.

Một giây sau, một ngụm đồ uống còn chưa đến miệng, đã bị một bàn tay lấy đi.

Tô Tiểu Đường theo bản năng nhìn theo đồ uống, chỉ thấy một đôi tay trắng nõn thon dài, sau đó là khuôn mặt nghiêm túc trước sau như một của Phương Cảnh Thâm, lạnh lùng nhưng sáng ngời, lúc này anh khẽ nhíu mày, hơi không vui nhìn cô, đầu tiên là để đồ uống sang một bên, sau đó trách móc: "Kỳ kinh nguyệt còn chưa hết lại dám uống đồ lạnh rồi."

Vừa dứt lời, toàn bộ dãy ghế rơi vào im lặng quỷ dị.

Tô Tiểu Đường thì xấu hổ hận không thể tìm cái hố vùi mình xuống, mấy tháng ở chung, vì để giám sát kết hoạch giảm béo của mình, nam thần hiểu mình như lòng bàn tay, kỳ kinh nguyệt của cô trước giờ đều đúng ngày, cho nên anh biết cũng không có gì lạ.

Nhưng mà, mọi người trước mặt lại coi như không có vấn đề gì sao?

Vì sao anh lại biết kỳ kinh nguyệt của cô chứ? Anh biết, cô biết, nhưng người khác không biết mà!

Phương Cảnh Thâm là đầu sỏ gây nên chuyện lại không hề phát hiện mọi người kinh ngạc, đầu tiên là liếc mắt Thịt Viên một cái, Thịt Viên vèo một tiếng, chạy về từ chỗ Tống Minh Huy, chạy vòng vòng ngoe nguẩy đuôi quanh anh.

Tiếp đó, Phương Cảnh Thâm lại nhìn Lý Nhiên Nhiên một cái, Lý Nhiên Nhiên chớp chớp mắt, không lên tiếng dịch chuyển sang một chút.

"Cám ơn." Phương Cảnh Thâm nói cảm ơn, ngồi xuống ở chỗ Lý Nhiên Nhiên nhích ra, cũng chính là bên cạnh Tô Tiểu Đường.

"Cầm lấy." Phương Cảnh Thâm đưa bình nước trong tay nhét vào trong lòng Tô Tiểu Đường.

"Cái gì thế?" Tô Tiểu Đường ngây ngốc.

"Canh mẹ anh làm, mang về uống, bây giờ uống cũng được." Phương Cảnh Thâm trả lời.

Cô... cô vẫn nên mang về uống thì hơn!

Không đúng nha! Đây không phải là trọng điểm!

Nam thần nói mẹ anh tốt bụng hầm canh cho cô, tại sao chứ?

Chuyện cô không hiểu ngày càng nhiều! Chẳng lẽ là vì cảm ơn trước đó giúp nam thần sao? Nếu thế thì không cần đâu.

Chương 43 :

Nội dung vở kịch này phát triển theo chiều hướng chẳng khoa học chút nào! Đúng là chẳng khoa học chút nào!

Cho dù là nấu canh, cũng nên là Tô Tiểu Đường vì hổ thẹn nên nấu canh cho Phương Cảnh Thâm mới đúng, sao lại là Phương Cảnh Thâm mang canh cho Tô Tiểu Đường, hơn nữa còn là do mẹ anh ta bảo nữa chứ!

Mẹ của Phương Cảnh Thâm là ai, mẹ của Phương Cảnh Thâm chính là phu nhân chủ tịch tập đoàn Phương Thị! Trước đây không biết, nhưng bây giờ mọi người đều đã biết cả rồi!

Về phần tại sao Phương Cảnh Thâm lại biết kỳ kinh nguyệt của Tô Tiểu Đường, đây quả thực là chuyện quá hoang đường, hoang đường đến mức bọn họ không dám nghĩ đến.

Mọi người suy nghĩ đến mức đau cả đầu vẫn không thể tìm được một lý do thích hợp, chuyện đáng kinh ngạc không thể giải thích được này giống như lửa trong lò bát quái cháy hừng hực thiêu đốt tất cả, trong ánh mắt của họ đều phát ra niềm hưng phấn tột độ.

Tô Tiểu Đường bị ánh mắt của mọi người nhìn vào, có cảm giác bản thân giống như sinh vật thời tiền sử đã tuyệt chủng đột nhiên xuất hiện sờ sờ trước mặt bọn họ, sống lưng bất giác lạnh hẳn đi, cảm thấy lo sợ.

Còn Phương Cảnh Thâm thì sao, điệu bộ của Phương Cảnh Thâm nhàn nhã thoải mái ngồi dựa vào sofa cạnh nơi Tô Tiểu Đường ngồi, cánh tay tùy ý đặt trên thành ghế sau lưng cô, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tay chân hai người họ thật ra cũng chẳng có cử chỉ động chạm nào, thế nhưng Phương Cảnh Thâm lại tỏ thái độ như có ý đó... Mọi người đều hiểu, nhưng bọn họ hiểu lại như không hiểu! Thực sự là không hiểu mà!

"Mấy ngày này để mọi người phải lo lắng cho tôi, tôi mời mọi người một ly." Phương Cảnh Thâm lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

Mọi người hiếu kỳ đến mức nội tâm cồn cào nhưng lại không có ai chủ động đến hỏi, tất cả đều sốt ruột cầm ly rượu trong tay, cười hì hì đối phó.

Thư Điềm kích động đến mức suýt chút nữa là mang móng tay cắn sạch, nhưng nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, gương mặt lộ vẻ lo lắng nói: "Cảnh Thâm, bệnh của anh vừa khỏi uống rượu không tốt lắm đâu?"

"Không có gì đáng ngại." Phương Cảnh Thâm không thèm để ý nói.

Thư Điềm không cam lòng tiếp tục nói: "Nhưng buổi tối không phải anh còn phải lái xe sao, nếu như..."

Nếu như lại xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào!

Đây là đang ra sức nhắc lại chuyện Tô Tiểu Đường hại anh xảy ra tai nạn xe.

"Không sao, tôi không có lái xe đến, đợi chút nữa về chung xe với Tiểu Đường." Phương Cảnh Thâm nhàn nhạt trả lời.

Thư Điềm: "..."

Tô Tiểu Đường: "..."

Tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái ngơ ngác: "..."

Tình tiết vở kịch phát triển đến cảnh Husky bị tuột dây... Chạy đi không bao giờ quay lại!

Giờ phút này, mọi người vẫn chưa biết, chuyện này chỉ là mới bắt đầu, chuyện đáng sợ hơn vẫn còn ở phía sau...

Giữa buổi Phương Cảnh Thâm có việc đi ra ngoài một lát, Lý Nhiên Nhiên gấp gáp đến mức như lửa đã cháy tới mông, vất vả lắm mới chờ được cơ hội này, thấy vậy nhanh chóng chạy đến hỏi Tô Tiểu Đường.

"Tô Tiểu Đường, cậu thật sự chẳng có chút nghĩa khí nào..."

Câu nói còn chưa dứt, vì quá kích động, không cẩn thận đè lên điện thoại của Phương Cảnh Thâm đang đặt trên bàn, lúc nhìn thấy màn hình điện thoại của anh, cả người Lý Nhiên Nhiên trở nên hoảng sợ...

Cô ra sức lay Tô Tiểu Đường đang ngồi ngây ngốc tại chỗ, "Trời ạ... Mình vừa nhìn thấy cái gì... Mình vừa nhìn thấy cái gì... Mình vừa nhìn thấy cái gì... Nhất định là mắt mình có vấn đề rồi, nhất định là vậy rồi..."

Lúc này Tô Tiểu Đường giống như vừa giẫm phải một cây kẹo đường, mơ mơ hồ hồ, bị Lý Nhiên Nhiên lay như thế càng mơ hồ, "Nhiên Nhiên, sao thế?"

"Màn...màn hình điện thoại của Phương... Phương Cảnh Thâm... "

"Màn hình điện thoại di động của anh ấy thế nào?"

Những người khác cũng chú ý đến sự khác thường của Lý Nhiên Nhiên, Thư Điềm nhíu mày, đưa cánh tay dài cầm lấy chiếc điện thoại Phương Cảnh Thâm nhìn vào màn hình, sau đó, biểu hiện so với Lý Nhiên Nhiên còn khoa trương hơn gấp trăm lần, nhìn Tô Tiểu Đường bằng ánh mắt như gặp quỷ.

Kế tiếp, điện thoại của Phương Cảnh Thâm bị mọi người truyền tay nhau một lượt...

Tô Tiểu Đường suy nghĩ thế nào cũng không thể giải thích được, rốt cuộc chuyện gì thế này? Vì sao bọn họ sau khi nhìn xong phản ứng đều như gặp quỷ vậy? Tống Minh Huy thì kích động đến mức ánh mắt cũng tối đi, khuôn mặt vô cùng đau đớn...

"Nhiên Nhiên, màn hình điện thoại của Phương Cảnh Thâm có cái gì thế? Vì sao mọi người đều kinh ngạc như vậy? Có liên quan tới mình sao?" Tô Tiểu Đường lặng lẽ hỏi Lý Nhiên Nhiên.

"Đâu-chỉ-có-liên-quan!" Lý Nhiên Nhiên nói từng chữ một, đẩy cánh tay của cô, "Cậu hãy thành thật nói cho mình biết, cậu và Phương Cảnh Thâm làm chung cái đó khi nào! Thậm chí ngay cả mình cũng gạt, mình bị cậu dọa đến mức phát bệnh tim thì hay lắm sao?"

"Làm chung cái gì chứ, cậu đang nói bậy bạ gì đó..."

Lúc điện thoại di động được truyền đến tay Khương Hoa, Phương Cảnh Thâm đã quay lại.

Khương Hoa vừa nhìn xong, vẻ mặt đang kinh ngạc, thấy Phương Cảnh Thâm đã quay lại, lúng túng đặt điện thoại trả về chỗ cũ, ho khan một tiếng, “Bác sĩ Phương, màn hình điện thoại di động của cậu...rất... rất đẹp, tớ vì tò mò nên đã nhìn qua rồi!"

Phương Cảnh Thâm chớp mắt, nhìn xung quanh một lượt, có lẽ mọi người đều đã biết hết, ngoại trừ người trong cuộc.

Phương Cảnh Thâm ngồi xuống, tiện tay mang điện thoại đưa cho cái người duy nhất đang tò mò nhưng vẫn chưa hay biết gì - Tô Tiểu Đường.

Tô Tiểu Đường chưa kịp phản ứng, vội vàng nhấn nút, sau khi nhìn rõ tấm ảnh kia... Hóa đá.

Đây... Đây là đôi người tuyết hôm đó anh nhờ anh họ của cô chụp lại, cảnh vật trong bức ảnh đều được bao phủ bởi tuyết trắng, góc trên bên phải có một cành hoa mai xuất hiện, Tô Tiểu Đường và Phương Cảnh Thâm đứng song song hai bên người tuyết, Phương Cảnh Thâm vận một bộ âu phục màu đen, một tay khoác lên vai của cô trông rất thân mật, hai gò má của cô ửng đỏ, chiếc áo bông trên người bị tuyết phủ lên càng thêm xinh đẹp, Thịt Viên ngồi xổm bên cạnh, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu...

Tô Tiểu Đường nghĩ... Nam thần rất có thể là thích Thịt Viên.

***

Sau khi chật vật ăn xong một bữa cơm trong bầu không khí vô cùng quỷ dị.

Trước khi đi, cuối cùng có người không nhịn được hỏi.

Khương Hoa gãi đầu bước tới, "Bác sĩ Phương, cậu đừng trách tớ nhiều chuyện, tớ biết cậu không thích người khác hỏi đến chuyện riêng của cậu, nhưng mà tớ thật sự rất tò mò, hiếu kỳ hại chết người mà, được rồi, xem như tớ nhiều chuyện, cậu cùng Tô Tiểu Đường... Rốt cuộc là đang có chuyện gì thế?"

Khương Hoa hỏi, mọi người trông có vẻ như không quan tâm, thật ra lại hết sức tò mò dỏng tai lên nghe, bao gồm Tô Tiểu Đường.

Thôi nào cô cũng chẳng biết gì hết được không, các cậu sao không đi hỏi nam thần mà đi hỏi tớ! Tớ mới là người thật sự không biết chuyện gì! Vừa nãy Tô Tiểu Đường bị một đám người vây lại hỏi, suýt chút nữa thì không chống đỡ nổi nữa, phía dưới chân của cô sớm muộn gì cũng bị Lý Nhiên Nhiên đá sưng lên thôi...

Vậy nên, nam thần trả lời ~ "Như mọi người thấy đấy."

Ngất mất thôi! Như mọi người đã thấy, là ý gì đây? Bọn họ thấy rồi, nhưng tấm ảnh này quá kỳ lạ, đến mức bọn họ không dám đoán bừa!

Được, cuối cùng cũng có người hỏi.

Mọi người mở mắt trừng trừng nhìn Phương Cảnh Thâm lên xe của Tô Tiểu Đường, hai người đi chung đường.

Trên đường về.

"Có lái xe được không?" Phương Cảnh Thâm hỏi.

"Tôi không có uống rượu." Tô Tiểu Đường hơi ngạc nhiên, trả lời.

"Hi hi." Phương Cảnh Thâm khẽ nở nụ cười.

Sau đó Tô Tiểu Đường lập tức hiểu ra, Phương Cảnh Thâm hỏi chuyện này mục đích chính là... Cô không uống rượu, nhưng não cô hiện tại đang thiếu dưỡng khí, đầu óc rối cả lên, tâm thần bấn loạn...

Tô Tiểu Đường mím môi, vì sao đột nhiên lại cảm thấy nam thần đang cố ý trêu chọc cô thế này?

"Tiểu Đường, chúng ta tìm một chỗ ngồi chút đi."

Thật tốt quá, cô cũng đang có ý đó, vừa nãy có quá nhiều người nên cô không tiện hỏi rõ.

"Đi đâu?" Tô Tiểu Đường nhớ gần đây không có quán trà hay quán ăn nào thích hợp nên hỏi.

"Về nhà em được không?" Phương Cảnh Thâm trả lời.

"..." Cô có thể nói không được không?

"Có thể." Tô Tiểu Đường trả lời.

Về đến nhà.

Tô Tiểu Đường đang chuẩn bị pha trà cho nam thần, bản thân Phương Cảnh Thâm đã quen hết mọi ngõ ngách trong nhà, mở cửa tủ lạnh lấy một chai trà bưởi mật ong mang ra, sau đó thoải mái ngồi xuống sofa, còn vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Ngồi đi."

Đây rốt cuộc là nhà của ai chứ...

Tô Tiểu Đường buồn bực ngồi xuống chỗ bên cạnh.

Sau khi ngồi xuống, hai người đều không ai nói gì, Tô Tiểu Đường không mở miệng, Phương Cảnh Thâm cũng không sốt ruột, thong thả uống trà, chơi đùa với Thịt Viên.

Sau một lúc lâu Tô Tiểu Đường bối rối nắm tay, quay đầu nhìn anh, hỏi một hơi: "Phương Cảnh Thâm, hôm đó anh gửi tin nhắn kia là có ý gì?"

Phương Cảnh Thâm chớp mắt: "Tin nào?"

Mặt Tô Tiểu Đường lại đỏ lên, trả lời bằng giọng nhỏ xíu: "Chính là nhớ em đó..."

"Còn tưởng rằng em sẽ không hỏi..." Phương Cảnh Thâm lẩm bẩm, sau đó trả lời, "Ý nghĩa giống như chữ trong tin nhắn."

Tô Tiểu Đường: "..."

Nam thần à, anh xác định rằng mình không phải đang trêu chọc tôi chứ?

Tô Tiểu Đường có chút tức giận, "Không gửi nhầm chứ? Là gửi cho tôi?"

"Đương nhiên là gửi cho em rồi, không gửi nhầm, không nhắn sai chữ, cũng không phải đùa dai." Phương Cảnh Thâm phủ định việc cô vẫn cho rằng đây chỉ là do cô tưởng tượng.

"Vậy tại sao... sao lại nhớ tôi?" Tô Tiểu Đường ngượng ngập hỏi.

Phương Cảnh Thâm buông chai trà xuống, đôi mắt nhìn cô một cách thâm thúy: "Một người đàn ông nhớ một người phụ nữ, em cho là vì sao?"

Tô Tiểu Đường do dự nói: "Phương Cảnh Thâm..."

"Thế nào?" Trong con ngươi Phương Cảnh Thâm có vài phần khẩn trương.

"Không phải là lúc linh hồn hoán đổi đã để lại di chứng gì đấy chứ, đột nhiên mắc bệnh kỳ lạ, thích Thịt Viên cho nên mới cố ý thông qua tôi để tiếp cận Thịt Viên?" Tô Tiểu Đường hỏi một tràng.

Phương Cảnh Thâm bóp nát cái chai trên bàn, cơn giận dữ khiến Thịt Viên nằm bên cạnh hoảng sợ kêu một tiếng rồi vội trốn xuống gầm giường...

"Tô-Tiểu-Đường!"

"Tôi đây!" Tô Tiểu Đường rụt vai lại, "Anh yên tâm chuyện này tôi sẽ giữ bí mật, tôi sẽ cùng anh suy nghĩ biện pháp giải quyết, anh đừng nên cảm thấy khó khăn..."

Một giây tiếp theo, câu sắp nói ra lập tức bị chặn ngay cửa miệng.

Trên môi đột nhiên xuất hiện cảm giác lành lạnh, mềm mại kèm theo khí thế bức người khiến tim Tô Tiểu Đường như ngừng đập.

"Hít thở..." Phương Cảnh Thâm nhắc nhở, sau đó lại cắn nhẹ lên môi cô.

Tô Tiểu Đường không dám cử động, thân thể cứng đờ gấp gáp thở một hơi, giây tiếp theo hàm răng bị đầu lưỡi mềm mại tách ra, tùy tiện xông vào khuấy động, mạnh mẽ kèm theo chút mãnh liệt...

Không biết qua bao lâu, Phương Cảnh Thâm hô hấp có chút khác thường khẽ vươn tay chạm nhẹ vào đôi môi đỏ thẩm của Tô Tiểu Đường, cô vẫn đang ngây ngốc bất động, thanh âm khàn khàn trầm thấp: "Bây giờ đã hiểu rồi chứ?"

"Anh... Thích tôi?" Cuối cùng Tô Tiểu Đường cũng đờ đẫn nói ra câu nói mà cô vẫn giấu kín trong một góc khuất sâu nhất trong lòng mình, chuyện không thể nào tin được.

"Đúng, anh thích em." Phương Cảnh Thâm trả lời cô bằng giọng khẳng định, lại tiếp tục ôm lấy cô, đầu óc nha đầu này chắc là hỏng rồi.

Một lúc sau Tô Tiểu Đường mới ngẩng đầu lên, đẩy anh ra hít thở một hơi, yếu ớt nói: "Phương Cảnh Thâm, có phải bệnh của anh vẫn chưa khỏi hẳn không..."

Phương Cảnh Thâm đặt một nụ hôn nên khóe môi cô, thở dài, "Nếu như thích em là một loại bệnh, thật sự anh bệnh không nhẹ đâu."

Sau khi vứt một quả bom hạng nặng, Phương Cảnh Thâm rất tốt bụng ngồi cách xa cô một chút, để cho đại não của cô hoạt động trở lại.

Thời khắc này Tô Tiểu Đường giống như bị ép “ăn chay” mấy năm đột nhiên trước mặt xuất hiện một tô thịt kho tàu, thật sự rất muốn ăn, muốn ăn nhưng lại kích động đến nỗi không thể nào tin được đó là sự thật, chần chừ không dám động đũa.

"Sao lại là tôi?" Đây chính là do sự tự ti từ sâu trong nội tâm Tô Tiểu Đường nên mới dẫn đến sự hoang mang này.

Phương Cảnh Thâm chăm chú suy nghĩ về vấn đề này, sau đó đưa ra câu trả lời: "Theo như cách anh họ của em nói, đại khái là bởi vì anh có con mắt tinh tường, xuyên qua lớp mỡ trên người em và phát hiện ra bên trong đó rất đẹp!"

Tô Tiểu Đường: "..."

Anh thông đồng với anh họ cô từ lúc nào thế? Hóa ra anh họ đã sớm biết chuyện này sao? Tô Tiểu Đường lại nghĩ đến một khả năng, lẽ nào bà ngoại cũng đã sớm biết? Lúc trước cô cũng nghi ngờ vì sao bà ngoại lại đối xử với Phương Cảnh Thâm tốt như vậy, nghĩ theo hướng này, rất hợp logic, rất có khả năng tất cả mọi người trong nhà đều biết cả rồi...

"Anh nói rồi, em rất tốt, không cần tự xem nhẹ bản thân, anh cũng đã nói em gầy đi sẽ rất xinh đẹp, đừng nên nghi ngờ mắt nhìn người của anh, à, theo cách nói của Phương Cảnh Xán chính là xấu xí thì cả đời, còn béo chỉ là nhất thời." Phương Cảnh Thâm nói xong còn bất đắc dĩ cảm thán một câu, "Trước đây không phải em vẫn luôn sùng bái anh một cách mù quáng đó sao? Bây giờ sao lại lúc nào cũng nghi ngờ anh?"

Nam thần thật biết cách an ủi người khác, Tô Tiểu Đường cảm động mức sắp khóc.

"..." Phương Cảnh Thâm dừng một lúc, sau đó chăm chú nhìn cô, hỏi "Còn em?"

"Em..." Tô Tiểu Đường đan mấy ngón tay vào nhau.

Phương Cảnh Thâm thấy vậy đôi mắt cụp xuống, dáng vẻ cô đơn, "Thực sự đã thay lòng rồi?"

Dù sao lúc trước cô vẫn một mực thề thốt thật sự đã không còn thích anh nữa, còn lúc nào cũng tìm mọi cách phủ nhận mối quan hệ của họ, đồng thời lúc anh tỉnh lại cũng lẫn tránh không đến thăm anh một lần, hơn nữa cô còn dám nói nếu không có gì trở ngại cô sẽ đồng ý qua lại với người đàn ông mà cô đi xem mắt, Phương Cảnh Thâm càng nghĩ càng nghĩ lo sợ, biểu cảm trên mặt cũng dần trầm xuống...

Tô Tiểu Đường dù sao cũng ngại nói thẳng đáp án, khó khăn nói một câu: "Kỳ thực, em... bệnh của em vẫn chưa khỏi hẳn..."

Nói xong thấp thỏm không thôi, aaaaa! Nam thần nghe xong có thể hiểu không? Sao cô lại nói một câu khó hiểu như thế, nam thần sẽ không cảm thấy cô mắc bệnh tâm thần đấy chứ...

Phương Cảnh Thâm hơi sửng sốt mấy giây, sau đó trong đôi mắt như tràn ngập sức sống, nhẹ nhàng nắm tay cô đặt vào lòng, dùng thanh âm cực kỳ có sức dụ dỗ nói: "Vậy thì chúng ta đừng trị bệnh nữa nhé?"

Nam thần, anh chính là một bác sĩ trị bệnh cứu người đó, sao lại công khai bảo em đừng trị bệnh nữa là thế nào?

Tô Tiểu Đường đờ đẫn lặng lẽ gật đầu.

Chương 44 :

Tô Tiểu Đường mất khoảng ba ngày mới tiêu hóa được câu nói "Anh thích em" của nam thần, mất ba tháng mới thích nghi được thân phận "bạn gái nam thần", cô chưa kịp thích ứng được bao lâu, lại bị ngọc bội gia truyền của Phương Cảnh Thâm làm cho kinh hãi, lại thích ứng tiếp với thân phận vị hôn thê....

Theo như lời nam thần nói là tiến hành từng bước.

Tô Tiểu Đường đang đứng ở ban công thu quần áo, liếc nhìn người đàn ông đang nằm đọc sách ở trên ghế, "Thế này coi như là tiến hành từng bước, nếu không tiến hành từng bước thì sẽ thế nào?"

"Hôm đến nhà bà ngoại tìm em, trên người anh đã có miếng ngọc bội này rồi." Phương Cảnh Thâm trả lời.

"..."

"Sợ dọa đến em nên thay đổi kế hoạch, khi đó anh mới chạm vào vai em, cơ thể em đã cứng nhắc. Bây giờ cũng thế, chẳng qua tốt hơn một chút ..."

"Á!" Đừng nói nữa mà, cô đang xấu hổ muốn chết.

Phương Cảnh Thâm không động tay mà chuyển thành động miệng, duỗi tay ôm cô vào trong ngực, "Cho nên, khi nào thì chúng ta đi đăng ký?"

"Quá nhanh!" Bắt đầu thảo luận đề tài tiến hành theo thứ tự.

"Nhanh gì mà nhanh! Chúng ta bên nhau đã 8 năm rồi! Hơn nữa chúng ta tạm thời đã tổ chức hôn lễ trước rồi, giờ lại bắt đầu yêu đương, cầu hôn, đăng ký, đã chậm rất nhiều rồi. Ngoài ra hôn lễ làm đơn giản thôi, sau khi đăng ký còn phải tổ chức tiệc cưới mời bạn bè, lại tốn không ít thời gian, trước khi đi anh đã đồng ý với bà cố là năm nay có thể ôm chắt........" Phương Cảnh Thâm nói một tràng, sau đó lại cau mày, nét mặt nghiêm túc than thở: "Thời gian rất ít."

"Là anh đồng ý, em không đồng ý." Tô Tiểu Đường cáu nói một câu, còn nữa, làm gì mà tám năm, tám năm là thời gian cô thích anh cơ mà!

Tô Tiểu Đường bất đắc dĩ lẩm bẩm; "Không phải đã nói đến khi nào em ít hơn 50 kg mới kết hôn sao? Bây giờ còn 5 kg nữa mà..."

Phương Cảnh Thâm sờ bụng không còn mềm mại như trước kia của cô nhưng cảm xúc vẫn rất tốt. "Đã được rồi, còn giảm nữa không tốt cho thân thể, cũng không có lợi cho việc mang thai, bây giờ cảm giác rất tốt, không cần tiếp tục giảm..."

Tô Tiểu Đường bị hai chữ mang thai như sét đánh ngang tai.

Không hổ là bác sĩ, vấn đề xấu hổ này có thể nói ra mà mắt không cần chớp một cái.

"Đi thay quần áo, dẫn em đi ăn món ngon ."

"Vâng...."


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .